Tài Mệnh Tương Đố cảm xúc thơ Nguyễn Du bài 61 Hoạn Thư rường bớt cau có mặt Một mũi tên bắn nát đôi chim Hồng mao cũng đã nhấn chìm Vào vành hoan lạc im lìm phòng the Hết khinh trọng thị phi điều tiếng Nặng như chì chết điếng cũng thôi Nhẹ nhàng sợi bấc thoảng trôi Đường đi đôi ngả xa xôi cõi trời Biết thân phận chơi vơi bèo dạt Hồn mây bay bằn bặt gió mưa Đại doanh hầu hạ sớm trưa Tiểu thư chạm mặt sao chưa yên bề? Đêm chăn gối tràn trề âu yếm Có điều gì dấu diếm hoa nô Buồn phiền ấm ức chi mô Hỏi ra cho được khoai ngô sự tình Nàng nhờ cậy Thúc Sinh tra cứu Đến nướcT này phải chịu nghe theo Cúi đầu ngọn gió hắt heo Hoa nô quỳ xuống đèn treo bóng mờ Trước đại sảnh dâng tờ thỉnh nguyện Xin bề trên ân điển quang lâm Tiểu thư ngơ ngẩn lầm rầm Tài nên xem trọng đức tâm cũng bền Liền trao lại ngồi bên công tử Mới hiểu ra ý tứ rõ rà Ví bằng ngọc bội giàu sang Văn chương cẩm tú lầu vàng gác son Con chèo bẻo véo von nhanh nhảu Phận hồng nhan nương náu cửa không Tiểu thư tủm tỉm nhìn chồng Thôi thì ta cũng chiều lòng tịnh tâm Vườn nhà ta Quan Âm Các dựng Có cây trăm thước đứng từ lâu Quản chi nắng dãi mưa dầu Có hồ non bộ bóng câu tọa thiền 9.1.2019 Lu Hà Tài Mệnh Tương Đố cảm xúc thơ Nguyễn Du bài 62 Bể chìm nổi thuyền quyên tủi phận Tài nghệ cao lận đận vô duyên Khối tình lôi xuống cửu tuyền Chưa tan nghiệp quả ưu phiền tương tư Kiều xuất gia thuyền từ chấp chới Đường tam qui ngũ giới xa xôi Trần gian vương vấn nổi trôi Ma đưa quỷ dẫn than ôi bến nào? Trạc Tuyền gọi hương đào phấn vãi Aó nâu sồng xăng xái dầu đèn Xuân, Thu cắt sẵn hai tên Ngày pho thủ tự đêm lèn tâm hương Lửa lòng tắt cành dương gáo nước Lại ôm đàn lạc bước cung nga Đa sầu bản tính ái hà Tụng kinh trước mắt lệ sa vắng người Càng nuối tiếc một thời con gái Mối tình đầu tê tái xót xa Bây giờ chàng ở đâu ta Có con bế ẵm mẹ cha vui lòng Em Vân đã thuận dòng theo lái Nửa vầng trăng gắn lại cho tròn Sang ngang đào nảy trồi non Sân Lai gốc Tử vẫn còn chim ca Cũng có lúc la đà rừng tía Lòng thảnh thơi gọt tỉa gốc tâm Bồ đề khấn nguyện âm thầm Bỗng đâu hùm sói vang ầm suối reo Muốn trốn nợ lại leo cành quít Vịn cây cam thút thít khóc cười Áa xanh phấp phới chơi vơi Dụ người tiếc lục thương đời hồng nhan Cõi trần ải gian nan khổ hạnh Bỏ thì thương còn trách chi ai Vương thì tội nghiệp bi hài Ngày vui đêm lại u hoài khổ đau Tay gõ mõ nhuốm màu kinh chép Phật Pháp Tăng khuân phép nhà chùa Bướm hoa dan díu bốn mùa Trầm hương tùng bách thêu thùa thiên nhiên 10.1.2019 Lu Hà Tài Mệnh Tương Đố cảm xúc thơ Nguyễn Du bài 63 Kể từ đó triền miên hiu hắt Tấn tuồng đời quay quắt không ngơi Tàng kinh gác viện đôi nơi Gần kề gang tấc lệ rơi khôn cùng Hận thấu xương mánh mung xảo trá Từng bước chân sỏi đá lao xao Ruột đau dạ xót như bào Nâu sồng thấp thoáng nghẹn ngào phôi phai Tưởng như thể bên ngoài cửa ải Cuốn rèm lên tê tái quan san Oán hờn nung nấu tâm gan Sinh đành bất lực khóc than cho tình Gặp phải buổi rung rinh chậu kiểng Hoạn Thư về thăm viếng phủ nha Vội vàng xốc áo bước ra Xăm xăm đè nẻo chùa nhà với hoa Mặt nhìn mặt nhạt nhòa khóe hạnh Đến nước này còn trách chi ai Bởi ta thiển cận bất tài Giọt châu lã chã ngắn dài đầy vơi Đành cam chịu bỏ rơi vợ lẽ Nhà Hoạn Thư quyền thế nghiêng trời Thượng hoàng cũng phải nể lời Hàng quan nhất phẩm mặt người sắt đanh Ta với nó chính danh chồng vợ Mà khác chi thằng ở vú em Hôn nhân chính trị nhọ nhem Cha ta yếu thế phải xem thế thời Bởi quả nghiệp do trời đày đọa Không cái con hương hỏa tổ tông Thực thi nghĩa vụ làm chồng Khác chi cái máy gieo trồng cây thôi Hạt chẳng mọc than ôi mầm diệt Chút măng non tha thiết bấy lâu Xây chùa cúng phật bạc đầu Hoan Bà khao khát trắng râu quan nhà 10.1.2019 Lu Hà Tài Mệnh Tương Đố cảm xúc thơ Nguyễn Du bài 64 Còn phận thiếp nói ra mà chán Giữa hồng trần ngao ngán xiết bao Châu sa lã chã áo nào Nâu sồng ướt đẫm quện vào vạt xanh Kiều nức nở thôi đành chịu vậy Biết làm sao cạm bẫy người giăng Mỉa mai hai chữ xích thằng Dây tơ xiết cổ chị Hằng chủ mưu Quên sao được oán cừu cổ hận Thiếp với chàng duyên phận bấy nhiêu Cùng đường phải tính nước liều Giữ cho mạng sống cú diều thị phi Thoát cho được uy nghi hùm sói Hang mãng xà soi mói ngày đêm Miễn sao trong thấm ngoài êm Vầng trăng tròn trịa bên thềm thanh tân Sinh rền rĩ toàn thân lẩy bẩy Duyên nợ này vùng vẫy không ra Đi đâu bốn bể sơn hà Thiên la địa võng cửa nhà suy vi Rồi cha cũng ra đi với hạc Một mình ta xơ xác tấm thân Tránh sao sản nghiệp mất dần Vậy ta chẳng dám lần khân lọ là Nàng bỏ trốn cho ta yên dạ Nấn ná càng khổ cả đôi bên Một ngày ân ái mà nên Kiếp sau gặp lại thành duyên vợ chồng Đôi ta cũng loan bồng phượng bế Thành Lâm Truy tri kỷ tri âm Tháng ngày hoan lạc tình thâm Trời cao chứng giám thương thầm nhớ mong Kiều lạy tạ tấm lòng quân tử Ơn hải hà cư xử phải điều Ai hay bóng ngả liêu xiêu Cầm tay bịn rịn xế chiều sương rơi Chẳng hy vọng nối lời non nước Cánh chim trời xuôi ngược trần gian Bao la bốn bể giang san Con tằm dẫu thác thân tàn tơ vương 10.1.2019 Lu Hà Tài Mệnh Tương Đố cảm xúc thơ Nguyễn Du bài 65 Thế mới biết thê lương tam giáo Đạo tòng phu gượng gạo chớ trêu Bạo quyền nén bạc đầu têu Thân tàn ma dại tiêu điều kỷ cương Bởi lắm kẻ nhiễu nhương xã hội Chốn lầu vàng tội lỗi gây ra Cao lâu biệt phủ xa hoa Ép người qúa đáng nhạt nhòa tang thương Nghe tiếng động bên đường hoa lá Chim chóc bay vội vã lảng ra Hoạn Thư rạng rỡ thướt tha Miệng cười đon đả mặn mà lả lơi Chàng vừa mới lại chơi vãn cảnh Sinh liệu lời biện bạch quanh co Chiều xuân vui vẻ cánh cò Chép kinh bổn phận mà lo cho người Lập hương án tìm nơi tế tự Chùa thênh thanh cư ngụ ni cô Tiếc thay lưu lạc giang hồ Lan đình bút pháp đem so thực tài Thiền trà uống hồng mai thư thả Rồi khoác tay bả lả ra về Mặt Kiều xanh tái ủ ê Nô tỳ mới lại tỉ tê tỏ tường Bà đã đứng bên đường rình rập Nhờ cành hoa phủ lấp thân hình Bao nhiêu nỗi khổ ân tình Thúy Kiều cùng với Thúc Sinh nồng nàn Người vật vã kẻ than thân phận Nỗi kinh hoàng lận đận khổ đau Rạch ròi uẩn ức trước sau Chán tai bà mới bước mau lên lầu Kiều sợ hãi người đâu nham hiểm Sắc nước đời cũng hiếm xưa nay Ghen tuông lại chẳng nói ngay Thương thay chàng Thúc bó tay chịu đòn Lòng chẳng được thì còn thân xác Mối tình hờ gỡ gạc tiểu thư Lại còn bày biện chân như Xây chùa cúng Phật thuyền từ đảo điên Ta vốn dĩ thuyền quyên thục nữ Cũng con nhà lễ tự như ai Chẳng may lạc bước gót hài Sắc hoa phong nhị hương lài phôi pha Thôi ta phải bay xa cao chạy Dù thiêu thân lửa cháy cũng cam Sân chùa le lói khói lam Mái hiên chênh chếch trăng rằm sáng soi Dù ngăn sông mặn mòi cá nước Rào cây lâu sây xước cánh hoa Miệng hùm nọc rắn điêu ngoa Chàng thì nhu nhược thuận hòa được chăng? Phật đường sẵn bạc vàng của báu Để hộ thân phải dấu mang theo Tần ngần ngọn gió hắt heo Canh ba giờ tý quyết trèo tường qua 11.1.2019 Lu Hà Tài Mệnh Tương Đố cảm xúc thơ Nguyễn Du bài 66 Mé tây lộ sim mua nở rộ Trái hồng treo hơi thở phập phồng Tiếng gà xao xác rạng đông Ngàn dâu bát ngát mênh mông cánh đồng Dấu giày in hàng dương thấp thoáng Từ nẻo xa chạng vạng ngân nga Heo may ngọn cỏ la đà Rõ ràng Chiêu Ẩn Am ba chữ bài Kiều thất thểu canh dài khắc lậu Cánh chim trời biết đậu nơi đâu Sương pha ướt đẫm mái đầu Giơ tay gõ cửa lo âu ngại ngần Sư trưởng tới đích thân chào hỏi Pháp danh xưng thường gọi Giác Duyên Kiều thưa, quá lộ tiểu thiền Quy y bổn mạng tới liền nay mai Vẻ e thẹn nét ngài tự sự Quê Bắc Kinh xuất xứ đèn nhang Dặn đưa bảo pháp trước sang Thong dong bình bát đạo tràng sư huynh Aó nâu sồng lung linh vóc hạc Với khánh vàng chuông bạc giở ra Xem qua dấu đóng triện là Phải nơi Hằng Thủy thì ta hậu tình Nhưng chỉ ngại một mình băng giá Đường gập ghềnh quán sá vắng teo Sư huynh rồi sẽ kịp theo Ít ngày chờ đợi am nghèo trú thân Kinh kệ cũ đa phần đọc cả Việc trai phòng Kiều đã quen tay Chay đàn lá bối phướn mây Muối dưa đạm bạc vui vầy thong dong Khêu đèn nguyệt chày sương khéo nện Trí thông minh nhanh nhẹn khác thường Sư càng nể mặt mến thương Cuối xuân du khách thập phương dập dìu Am tự nhỏ bỗng vui nhộn nhịp Lá hoa bay liên tiếp ngang trời Ngân vang réo rắt thảnh thơi Có người đàn hạc lên chơi cửa thiền 11.1.2019 Lu Hà Tài Mệnh Tương Đố cảm xúc thơ Nguyễn Du bài 67 Nhân tiện mới xem liền chuông khánh Thật lạ lùng kim thạch Hoạn nương Khéo thay vật báu phủ đường Rõ ràng nguyên trạng khách thường ghé chơi Phủ đệ ở một nơi yên tĩnh Trầm hương bay thanh tịnh bốn mùa Thiên nhiên đài các thêu thùa Hoa chen cỏ lạ ngọc thua đá nhà Hoạn tướng công triều ta nhất phẩm Vệ cấm binh vào bẩm ra thưa Lụa là gấm vóc dư thừa Gia nhân đày tớ sớm trưa canh chừng Không hiểu sao bỗng dưng có cánh Bằng cách nào luồn lách vào tay Giác Duyên đêm vắng hỏi ngay Sự tình Kiều khóc tỏ bày trước sau Hoạn tiểu thư điêu ngoa xảo trá Miệng nói cười ném đá dấu tay Máu ghen độc địa xưa nay Thế gian hiếm có mưu này kế kia Mọi thủ đoạn loan chia thúy rẽ Sợ Thúc Sinh trộm bẻ liễu xanh Chàng khuyên con phải trốn nhanh Thoát nơi đày đọa thoát vành tai ương Giác Duyên nghe nửa thương nửa sợ Đành khuyên nàng đến ở một nơi Có nhà họ Bạc là người Am mây quen lối đạo đời chính nhân Nay tới đó trú chân ít bữa Chớ trần trừ lần lữa dây dưa Thị phi miệng lưỡi đong đưa Búa rìu khó tránh sớm trưa phập phồng Đâu có phải cửa không eo hẹp Sự bất kỳ khép nép vào ra Bỗng đâu ập tới sai nha Đau thương tang tóc xót xa đoạn tràng Kiều mừng thầm vội vàng chấp thuận Nơi trú thân khổ tận cam lai Biết đâu còn có ngày mai Ung dung cất bước hương lài thoảng bay 11.1.2019 Lu Hà Tài Mệnh Tương Đố cảm xúc thơ Nguyễn Du bài 68 Quyết dốc lòng ăn chay niệm Phật Không lẽ nào lật đật hoài sao? Ai hay phận gái liễu đào Vỏ dừa cố tránh lại nhào vỏ dưa Ma quyến rũ quỷ đưa vào lối Chẳng đắn đo lại vội dấn thân Bạc bà là đứa bất nhân Gian manh độc ác vô luân kém gì Với Tú bà tương tri mọi rợ Cùng một phường thớ lợ đồng cân Thấy nàng sắc nước hương lân Hoa nào sánh nổi thanh tân của trời Một bước đi vạn lời tấm tắc Liếc mắt nhìn cò vạc ngẩn ngơ Hồ sâu cá lội lờ đờ Hằng Nga che mặt trăng mờ bóng mây Bao công tử ngất ngây cuồng dại Bậc quý tôn chẳng ngại đường xa Ngựa xa dìu dặt lân la Thiệp hồng gửi tới ngọc ngà lả lơi Mừng được mối giá hời lợi lạc Tiêu thụ luôn khánh bạc chuông vàng Nhỏ to hăm dọa ép nàng Mau mau hoàn tục đạo tràng bỏ đi Thân như cánh chim di hoang dại Tiếng dữ gần lành lại lánh xa Sẵn đây đã có nhà ta Oan gia phá của ác tà bủa vây Còn làm bộ thơ ngây hiền thục Nhà Hoạn Thư lùng sục khắp nơi Cánh bèo tan tác tả tơi Nghe ta thì được đẹp đời nữ nhi Kiều tức nghẹn đầm đìa nước mắt Van lạy càng luân tuất điếc tai Ép duyên mụ cứ một hai Còn ai dám chứa lạc loài tới đây Cùng Bạc Hạnh xe dây kết tóc Bạn trăm năm chẳng nhọc nhằn chi Thanh mai trúc mã thiên tri Họ hàng ruột thịt thầm thì cháu ta Làm dâu thảo trong nhà họ Bạc Có cửa hàng lầu gác Châu Thai Hào hoa phong nhã kém ai Thật thà tốt nết đủ tài văn chương 12.1.2019 Lu Hà Tài Mệnh Tương Đố cảm xúc thơ Nguyễn Du bài 69 Kiều nghi hoặc mụ đương gài bẫy Mặt tái xanh run rẩy toàn thân Băn khoăn do dự tần ngần Thành hôn rồi sẽ liệu dần châu Thai Dù chẳng quyết còn ai che đậy Trái ý bà tự cấy mầm nguy Hãi hùng bóng ngả tà huy Quan quân Hoạn phủ quyền uy ngất trời Nghĩ phận mình chơi vơi sóng nước Hạt mưa sa lạc bước trần ai Sẩy chân dập nát gót hài Đời như con én lạc loài đi đâu? Trải biết bao bể dâu thảm kịch Hết Lâm Truy Vô Tích bôn ba Xác xơ giữa chốn quan nha Thấy cung lại sợ quá đà tên bay Nay ưng thuận chẳng hay người đã Biết mặt rồi lòng dạ ra sao Thiếp tôi thân phận má đào Đạo tòng phu gửi bến nào thuyền ôm? Cõi trần ải sao hôm dẫn lối Rồi sao mai tội lỗi ái ân Chứng minh trời đất có phần Bấy giờ vượt biển lang quân sá gì? Nghe nàng nói má mì hoan lạc Vội báo tin họ Bạc tức thì Quyết lời ăn chắc mới đi Một nhà dọn dẹp xầm xì yến anh Đèn giăng mắc treo mành song hỉ Chén kim bôi bài trí tổ tông Trướng huỳnh làm lễ tơ hồng Bái thiên lạy địa mây rồng gặp nhau Trận mây mưa nát nhàu lá liễu Bạc thỏa thuê gọi kiệu rước hoa Xuống thuyền má phấn ướt nhòa Thuận buồm sóng hát thái hòa châu Thai Rèm châu tưởng trai tài gái sắc Nào ngờ đâu quỷ Bạc ranh ma Sở Khanh thủ đoạn gian tà Cùng phường họ Mã đều là lái buôn 12.1.2019 Lu Hà Tài Mệnh Tương Đố cảm xúc thơ Nguyễn Du bài 70 Thuyền cập bến Bạc chuồn lên trước Đám ca nhi đón rước chào mời Cũng là khách cũ đến chơi Khang trang hành viện nụ cười gió trăng Phường bán phấn cung hằng đắm đuối Nơi buôn người miệng lưỡi uốn cong Mối hàng định giá đã xong Món hời vô kể còn mong chi nhiều Tiền đã trao vội kêu cháo múc Kiệu hoa theo giao ước rõ ràng Đẫy đà một mụ vội vàng Chạy ra xem mặt rước nàng qui gia Thần mày trắng trau tria son phấn Kiều thất kinh uất hận lầu xanh Vẫy vùng sao thoát thôi đành Chém cha cái số liễu mành đào tơ Chốn phồn hoa dật dờ đô thị Suốt quanh năm thủ thỉ cái oanh Lả lơi bảy chữ lượn vành Cho lăn lóc đá năm canh mẩn người Tài tình lắm đất trời ganh ghét Nước đánh phèn lại chét bùn lên Giận hờn băng tuyết thuyền quyên Quạt quì gối ấp phẩm tiên thói đời Biết thân phận chân trời góc bể Trốn nợ sao trần thế bao la Đầu xanh lo liệu từ nhà Tội tình chi hỡi mẹ cha sinh thành Cũng bởi tại mong manh số kiếp Hội đạp thanh lòng thiếp xốn xang Trời cho duyên được gặp chàng Mà sao trời lại phũ phàng chia ly? Kể từ đó thanh y hai lượt Lại đôi lần sướt mướt lầu xanh Hoa trôi ngọc nát tan tành Thiên thu sầu hận sao đành bỏ qua Phải cam chịu bốn mùa cam quít Nhốt trong lồng mù mịt màn sương Bàng hoàng tỉnh dậy soi gương Từng đêm ác mộng chán chường nguyệt hoa Đoạn trường biết nhạt nhòa giọt lệ Hồn Đạm Tiên kể lể xót xa Tường trình hội chủ là ta Cung đàn non nỉ thiết tha xuân tình 12.1.2019 Lu Hà