Tạp ghi

Duyên Lãng Hà Tiên Nhất : TẢN MẠN VỀ CHRISTMAS

TẢN MẠN VỀ CHRISTMAS

 

                                                                                                                                       

                                                         Duyên-Lãng Hà Tiến Nhất

 

     Christmas năm nay lạnh hơn mọi năm. Nhiều người nói thế. Mà đúng thế thật. Ngay cả những ngày có nắng, ngoài trời vẫn rét căm căm. Có khi gió thổi rát mặt. Ra đường không trùm cái mũ lên đầu là không chịu được. Mấy ngày trước lễ, sáng dậy thấy tuyết rơi phủ trắng các ngọn núi chung quanh thành phố. Tôi đi lễ chiều cho xong bổn phận rồi chạy lẹ về nhà để cố vớt vát cái sự huyền diệu của đêm Chúa ra đời với những bản nhạc xưa còn tích đầy kỷ niệm, cùng một lúc đi chu du đây đó qua màn hình của cái máy computer. Ấy thế mà lại hay. Tôi có thể thưởng thức không khí ngày lễ của rất nhiều nơi trên thế giới, từ Đông sang Tây, từ Âu đến Á. Cái lạnh da diết của mùa Giáng Sinh năm nay đã là chuyện khác thường. Sự nô nức đón mừng lễ Giáng Sinh ở khắp nơi còn là điều khác thường hơn nữa. Chuyện khác thường rõ rệt nhất lại xẩy ra ở những nơi trước đây người ta chẳng biết Christmas hay Noel là gì. Lấy cái thí dụ thực tế là Hànội, Việtnam.

 

     Dân Hànội nô nức đón mừng lễ Giáng Sinh không thua kém hay còn hơn cả Tây phương nữa. Ai không tin  cứ rà trên các mạng lưới toàn cầu thì biết. Các cửa hàng trang trí thật đẹp mắt. Cây Christmas chưng đèn sáng trưng. Người ta tấp nập mua sắm. Các nhà hàng sang trọng bầy biện cực kỳ xa hoa. Các nhà thờ 30 năm về trước vắng như cái chùa Bà Đanh, nay thấy khởi sắc hơn nhiều. Ai dám bảo VGCS là vô thần, và VN không có tự do tôn giáo? Cách đây không lâu lắm, dân Hànội nhất định không biết lễ Giáng Sinh là gì. Tôi quả quyết như thế, bởi vì chính người Hànội cho biết như thế. Ngày Christmas 1980 tôi còn nằm trong trại tù K3 Tân Lập, tỉnh Vĩnh Phú. Trong giờ giải lao ngoài đồng, chúng tôi lân la nói chuyện với tên cán bộ bảo vệ và hỏi thăm hắn về các sinh hoạt bên ngoài, nhất là về ngày lễ Chúa Giáng Sinh ở miền Bắc. Tên lính ú ớ không hiểu lễ Giáng Sinh là lễ gì. Hắn chỉ biết trong năm có các ngày tết Nguyên Đán, ngày cách mạng 19-8, ngày Độc Lập 2-9, ngày Lao Động 1-5 và ngày Mừng Công khác nhau của từng đơn vị sản xuất. Hắn còn tỏ vẻ thương hại chúng tôi và lên mặt dậy dỗ: “Bây giờ mà các anh còn tin vào Chúa nữa à, sao mà lạc hậu thế.” Hắn cho biết, hôm nay (25-12-1980) ngay ở thủ đô Hànội nơi gia đình hắn ở, mọi người đều lao động bình thường. Công nhân đến nhà máy. Nhân viên đến sở làm. Học sinh đến trường học v.v. Tóm lại là một ngày như mọi ngày.

 

     Không biết sự trở quẻ trong lãnh vực tôn giáo của bọn vô thần đáng vui hay đáng buồn. Niềm vui được tự do tôn giáo của người dân thì mới nhìn thấy được ở cái bên ngoài, còn sợi giây thắt cổ bên trong phải nhìn kỹ mới thấy được. Chẳng thế mà giáo dân cứ phải nổi lên tranh đấu hoài, hết nơi này đến nơi khác, mà cũng chẳng được cái gì. Vẻ tưng bừng của ngày Giáng Sinh tại cái xứ sở công sản này hoàn toàn không mang tinh thần tôn giáo, mà chỉ là hình thức thương mại. Vì thế khi CS cho phép người dân đón mừng lễ Giáng Sinh không có nghĩa là chúng nhìn nhận tín ngưỡng như một nhân quyền. Trái lại, chúng sử dung Chúa như một thương hiệu đắt khách để làm ăn kiếm tiền. Chỉ có thế thôi, và đấy không phải là điều đáng buồn lắm sao?

 

     Bài thánh ca quan trọng nhất trong ngày lễ Giáng Sinh là lời cầu chúc của các Thiên Thần cho nhân loại: Gloria in excelsis Deo, et in terra Pax hominibus bonae voluntatis (vinh danh Chúa trên trời, và bằng an dưới thế cho con người có lòng ngay chính). Lời cầu chúc trên bằng tiếng latinh, nhưng người Mỹ đã dịch ăn bớt, do đó ý nghĩa không được chính xác. Tiếng Mỹ dịch là: Glory to God in the highest, and peace to his people on earth (vinh danh Chúa trên trời, và bằng an cho dân của Chúa trên trái đất). Dịch một cách phiến diện như thế có lẽ không cắt nghĩa được đoạn Kinh Thánh sau đây. Chúa giảng công khai cho dân chúng thế này: “Anh em tưởng rằng Thầy đến để ban hòa bình cho trái đất sao? Thầy bảo cho anh em biết: không phải thế đâu, nhưng là đem sự chia rẽ. Vì từ nay, năm người trong cùng một nhà sẽ chia rẽ nhau, ba chống lại hai, hai chống lại ba. Họ sẽ chia rẽ nhau, cha chống lại con trai, con trai chống lại cha; mẹ chống lại con gái, con gái chống lại mẹ; mẹ chồng chống lại nàng dâu, nàng dâu chống lại mẹ chồng (Lc 12, 51-53).” Từ tiếng latinh, ta thấy các Thiên Thần chúc bình an, nhưng chỉ bình an cho những người có lòng ngay chính (hominibus bonae voluntatis) mà không phải cho bất cứ ai. Điều quan trọng là chỉ có những người có tâm thiện mới được hưởng sự bình an. Đó cũng là tâm lý tự nhiên thôi. Những con người khư khư ôm tham, sân si trong lòng chẳng bao giờ cảm thấy mình được bình an, chứ chưa nói đến được hưởng sự an bình thật. Những người luôn vơ vét làm giầu bất chính chắc chắn không bao giờ thư thái trong lòng. Những kẻ chỉ mải mê tranh dành quyền lợi càng không thể được bình an trong tâm hồn. Như thế thì lời Thiên Thần chúc quả có ý nghĩa, và Chúa nói cũng không sai. Bản tính Thiên Chúa trái nghịch với tham, sân, si của người đời, nên Ngài là nguyên nhân của xung đột, hay nói cách khác, Ngài đem đến sự chia rẽ, và sự an bình của trời cao như Thiên Thần cầu chúc chỉ có tác dụng đối với những con người ngay thẳng.

 

     Cái thảm họa của nhân loại thiếu công chính thể hiện rõ rệt nơi Chúa sinh ra là sự xung đột giữa Israel và Palestine . Hiện nay sự xung đột đó còn đang có cơ nổ bùng giữa khối người Hồi Giáo quá khích với các quốc gia theo Thiên Chúa Giáo phương Tây. Những việc Thiên Chúa an bài theo thượng trí của Ngài con người không thể hiểu được. Nhưng cứ theo cách suy nghĩ thiển cận của con người thì việc Chúa chọn sinh ra làm người Do Thái quả là một sai lầm lớn. Thứ nhất, giả như Chúa sinh ra làm một người dân tộc nào đó, ở Phi Châu chẳng hạn, thì có lẽ đã tránh được tình trạng phân hóa chủng tộc tại phần đất Trung Đông vốn dĩ đã phân hóa về vấn đề chủng tộc xưa kia, và càng ngày sự phân hóa càng trầm trọng thêm kể từ ngày Chúa ra đời. Giả sử nếu Chúa là người Congo chẳng hạn, thì người Hồi Giáo và Thiên Chúa Giáo không có lý do gì để sinh chuyện với nhau. Thứ hai, chủng tộc Do Thái có cái gì hay ho đâu, ngoại trừ chỉ số IQ của họ cao hơn so với nhiều sắc dân khác. Lịch sử Do Thái cho thấy ngay từ thời lập quốc, dân tộc này là một giống dân chẳng ra gì.

  Hèn nhát:    ngay như chính ông tổDo Thái,  thà nói láo chịu mất vợ để tự cứu mạng còn hơn là bảo vệ vợ mình.

 Vô luân:      loạn luân giữa cha ruột và con gái.

  Không có tình cảm gia đình:    trong nhà ruột thịt mưu giết nhau. Anh em bán nhau cho bọn buôn nô lệ nước ngoài v.v.

  Phản bội:   Moise cứu dân khỏi làm nô lệ Ai Cập, nhưng dân vẫn nổi lên chống lại ông.

  Tệ hơn hết là không có tinh thần dân tộc:    Khi Chúa bị bắt và bị nộp cho tổng trấn Pilate. Trước nghị trường, dân chúng đòi giết Chúa. Pilate nói với dân: “Chẳng lẽ ta lại đóng đinh vua (Chúa Giêsu) của các người sao?” Họ đáp: “Chúng tôi không có vua nào cả, ngoài Caesar.” (Caezar là hoàng đế La Mã, quốc gia thống trị Do Thái vào lúc đó, ghi chú của người viết). Chỉ một câu trả lời như trên với viên toàn quyền đại diện quốc gia xâm lược đủ nói lên tinh thần nô lệ của người Do Thái. Họ thà chấp nhân thân phận nô lệ hơn là một cách nào đó phô bầy ý chí độc lập tự chủ của mình.

 

     Khi mất nước và bị phân tán, người Do Thái đi đến đâu cũng chuyên lo vơ vét làm giầu và gây họa cho dân địa phương đến đó. Nhìn vào những chuyện chung quanh đây thôi, chúng ta thấy rõ. Chẳng hạn hai tập đoàn tư bản ngành ngân hàng và ngành truyền thông Mỹ gốc Do Thái, họ lũng đoạn nước Mỹ đến cỡ nào.

  Chuyện ngày trước:   Nếu không có tên Do Thái Kissinger đẻ ra chính sách tháo chạy tại khỏi Đông Đương để bắt tay với Trung Cộng, và nếu bọn truyền thông bất lương Mỹ gốc Do Thái không cổ võ và thổi phong trào phản chiến lên, thì chúng ta đâu có đến nỗi phải trở thành người dân bị mất nước?

  Chuyện hiện nay:   Sự việc không thể chối cãi là nếu bọn truyền thông Do Thái bất lương không ra mặt thiên vị và thổi Obama lên quá đáng thì liệu ông ta có khả năng vào nổi tòa Bạch Ốc và ngồi lên cái ghế tổng thống không? Bọn tư bản Do Thái nhất định đưa Obama lên làm tổng thống để làm gì? Có thể đây là đòn “Hồi mã thương” (giả bộ thua chạy rồi quay dáo lại giết địch thủ). Ở đây, tôi không phê phán các chính sách của ông Obama, tốt hay xấu, thành công hay thất bại, cũng không kỳ thị ông là người da đen, mà chỉ nêu lên điểm nghi ngờ về thân thế của ông. Ông Obama có đủ điều kiện luật định để trở thành Tổng thống của nước Mỹ không, đó là điều dư luận Mỹ đang đặt ra. Hiến Pháp Mỹ bắt buộc làm Tổng Thống phải là người đương nhiên là công dân Mỹ lúc sinh ra (natural born citizen). Để chứng minh là natural born citizen, ông Obama phải có tờ giấy khai sanh (long form birth certificate). Cho đến nay đã có trên 9 triệu người Mỹ nạp thỉnh nguyên thư (gọi là Pink Slip) lên Quốc Hội để đòi ông Obama xuất trình giấy khai sanh của ông, nhưng Tòa Bạch Ốc lươn lẹo, chỉ xuất trình giấy chứng nhận khai sanh (Certification of birth) mà thôi. Tại sao thì đấy là câu hỏi rất nhiều người đặt ra mà không thấy ai trả lời. Bọn truyền thông gốc Do Thái im thin thít về chuyện này. Thử tượng tượng thế này, nếu một ngày nào đó người ta khám phá ra ông Obama không phải là một người Mỹ natural born citizen, thì chuyện gì sẽ xẩy ra? Có phải tất cả mọi đạo luật, sắc lệnh, hay gì gì đó một ông Tổng Thống illegal ký đều không có giá trị và vô hiệu lực không? Chuyện này nếu là thật thì nước Mỹ sẽ đi về đâu? Nếu ông Obama là một natural born citizen thì chuyện không có gì đáng nói. Nhưng nếu không thì ai là người mang trách nhiệm nhiều nhất đưa ông Obama và Tòa Bạch Ốc, nếu không phải là bọn truyền thông bất lương tả phái Do Thái?

 

     Một dân tộc đáng ghê tởm như thế mà được Chúa chọn làm dân riêng của Ngài. Có mà Trời hiểu. Nước Do Thái đã bị xóa tên trên bản đồ thế giới hơn hai ngàn năm trăm năm rồi, thế mà các nước phương Tây còn xúm nhau lại phục quốc cho nó. Đây lại là một chuyện lạ nữa. Biết bao nhiêu quốc gia đã bị xóa tên trên bản đồ: Chiêm Thành, Chân Lạp, Tấn, Sở, Tề, Yên v.v. Tại sao thế giới không phục quốc cho họ? Người ta bảo đó là Chúa muốn, sấm ký của các Tiên Tri gần 26 thế kỷ trước đã nói như thế. Hai tác giả Dr John Ankerberg và Dr Jimmy DeYoung trong cuốn Israel Under Fire đã trích dẫn lời tiên tri như sau: “God told the prophet Ezekiel in 570 B.C. what He will do in the future (Ezekiel 37: 21-22 NASB):

1. He “will take the sons of Israel from among the nations where they have gone.”

2. He “will gather them from every side and bring them into their own land.”

3. He “ will make them one nation in the land.”

Và các ông khẳng định: “wenty five hundred years later, there can be no doubt that these three prophecies have come true in our generation.”

 (tạm dịch: Năm 570 trước công nguyên, Chúa nói với tiên tri Ezekiel về những điều Ngài sẽ làm trong tương lai:

1. Ngài sẽ đưa về các con cái Israel từ những dân tộc mà chúng đã đến.

2. Ngài sẽ tập hợp chúng lại từ mọi phía và đem chúng về đất riêng của chúng.

3. Ngài sẽ biến chúng thành một dân tộc trên mảnh đất này.

     2500 năm sau, không còn hồ nghi được là 3 lời tiên tri trên nay đã thành hiện thực trong đời chúng ta.)

 

     Hai tác giả cũng còn nêu lời tiên tri khác nữa để dẫn chứng: “I will bring them back to this place ( Jerusalem ) and let them live in safety” (Jeremiah 32: 37) (Ta sẽ đem chúng về Jerusalem để cho chúng được sống trong an bình.)

 

     Những bằng chứng về sự phục quốc Israel mà hai tác giả John và Jimmy trích dẫn đều là lời của các tiên tri từ trong Cựu Ước. Lời tiên tri Do Thái cũng đại loại giống như Sấm Trạng Trình của Việt Nam . Người VN tin sấm Trạng Trình và người Do Thái tin sách tiên tri của họ. Biết tường tận sự việc theo như lời sấm nói trước khi nó xẩy ra lại là chuyện khác, khó lắm. Dân Do Thái bị lưu đầy nhiều lần và cũng đã trở về gầy dựng lại đất nước nhiều lần trước đây, một lần từ Ai Cập, và một lần nữa từ Babylon (thành phố cựu thủ đô của xứ Babylonia, khoảng 55 miles S. Baghdad hiện nay). Vấn đề đặt ra là một dân tộc mà tính tình thì tham lam và phản bội, xử sự lại nham hiểm và tàn nhẫn, trước một đối thủ nuôi đầy thù hận và sắt máu vây quanh, liệu đất nước Do Thái có thể sống an bình được sau khi tái lập như lời tiên tri cho biết không? Câu trả lời có lẽ ở ngay trong biến cố Giáng Sinh: nếu mọi người đều có cái tâm ngay chính thì an bình sẽ được như lời Thiên Thần chúc. Trái lại, nếu ai nấy cứ giữ mãi cái tâm man trá thì Chúa đến, Ngài mang đến sự chia rẽ và thanh gươm chứ không phải sự bình an, hoan lạc.

 

      Christmas 2009

Duyên-Lãng Hà Tiến Nhất